Ngày đăng: 30/07/2015

Tôi đảm đang, nghe lời mà chồng vẫn ngoại tình

Ai cũng nói tôi là một người vợ hoàn hảo, chẳng thể hiểu nổi vì sao anh vẫn ngoại tình…

Mùa xuân của 8 năm về trước, chúng tôi chính thức trở thành vợ chồng của nhau. Tam su thuở ấy, đám cưới của chúng tôi đơn sơ lắm, vì hai bên nội ngoại chẳng khá giả, hai đứa đến với nhau cũng bằng cái tình chân thành, chẳng hào nhoáng, khoa trương. Anh bảo: “Rồi anh sẽ cố gắng để hai đứa thoát nghèo. Mình sẽ thương nhau đến đầu bạc, răng long”.

Chúng tôi hợp mệnh, hợp tuổi. Mẹ tôi động viên: “Hỏa sinh thổ, hai đứa lấy nhau là nhiều lộc lắm, trời thương sẽ giúp hai đứa làm ăn khấm khá”. Anh là người có chí, từ ngày lấy tôi, anh bôn ba vất vả, quyết không để vợ khổ. Nhiều khi nhìn anh nắng mưa dãi dầu, tôi không kìm nổi nước mắt. Vợ chồng sống với nhau, không còn chỉ bằng cái tình cái nghĩa, mà hơn hết, tôi biết ơn anh, cảm thấy mình may mắn vì có anh.

Trải qua nhiều khó khăn gian khổ, chúng tôi cũng có được những thành công nhất định và một mái ấm nhiều người ao ước. (Ảnh minh họa)

Tôi thích nấu ăn và thuộc lòng cách chế biến của hàng trăm món. Có lần đang doc bao phu nu anh trêu: “Ở với em, chẳng mấy chốc anh sẽ thành con heo bự nhất Việt Nam”. Thuận vợ thuận chồng, chúng tôi dành tiền mở một tiệm ăn dành cho nhân viên công sở. Khách đến ăn đều tấm tắc khen đồ tôi nấu.

Nhiều người thấy chúng tôi quấn quýt bên nhau, thường hay trêu: “Hai người quả là một cặp trời sinh. Anh đúng là có phước mới lấy được người vợ hiền đảm đang như thế!”. Anh chỉ cười, đêm về lại ghẹo tôi: “Đừng có thấy người ta khen là phổng mũi nhé. Phải nói em là cao thủ sát trai mới có thể cưới được anh mới đúng”. Hai vợ chồng vẫn như thời mới cưới, trong phòng lúc nào cũng rộn rã tiếng cười.

Thời thế dung hòa, cuộc đời anh và tôi như bước vào trang mới. Trải qua đủ gian khó phong ba, cuối cùng chúng tôi cũng có được nhà riêng, một quán ăn đông khách, một quán bia làm ăn phát đạt và hai bé gái kháu khỉnh. Tôi nghĩ, vạn sự đã viên mãn rồi. Từng ao ước không lo bữa đói bữa no, từng khao khát một ngày trở nên dư dả hơn. Giờ đã có được, tôi với anh chẳng còn tham lam mong muốn thêm gì nữa.

Thế nhưng cũng kể từ ngày ấy, anh bắt đầu bận rộn với những thú vui. Anh không ngại gặp đám bạn ngày trước nữa, giờ tiền nong rủng rỉnh, có tuần, anh xin phép đi nhậu tới 3, 4 lần. Tôi nghĩ bụng, anh chịu khổ nhiều rồi. Giờ cơm ngon canh ngọt, để anh thoải mái bù lại những tháng ngày khắc khoải.

Tôi vẫn cố gắng thu xếp mọi việc để về nhà sớm, nấu cơm cho con và anh. Dù cuộc sống có nhiều thay đổi, nhưng chưa một lần tôi lười nhác việc bếp núc, kể cả khi ốm nghén. Nhiều đêm anh về muộn, có tý hơi men lại lăn ra ngủ, chẳng thiết đến việc vợ vẫn chờ cơm, hai mắt chứa chan lệ.

Tại sao tôi ngoan ngoãn, nghe lời, đảm đang như vậy mà anh vẫn “ngoại tình”?. (Ảnh minh họa)

Anh bảo muốn làm một sổ tài khoản riêng, tôi cũng không ý kiến. Phận làm dâu, dẫu sao cũng không thể như con đẻ. Nhiều lúc anh muốn cho bố mẹ ruột tiền tiêu, chắc cũng ngại nói với vợ. Anh nói muốn ở lại nhà một người bạn để coi bóng đá, tôi cũng không hề hấn gì. Thi thoảng để anh tự do, đàn ông giống như loài chim, muốn tung hoành bay nhảy, khi mỏi mệt sẽ tìm về nơi nghỉ cánh. Anh bảo tôi đừng tự ý động vào điện thoại hay máy tính của anh, tôi cũng nghe lời. Chắc anh có những tài liệu riêng không muốn tôi đọc, tôi còn cố tò mò hay xâm phạm làm chi. Vì anh sẽ không vui nếu thấy điều đó.

>>> Xem thêm cách giảm cân nhanh nhất.

Gần đây, anh ít khi về sớm, có hôm toàn người chỉ nồng nặc mùi rượu tây. Chuyện vợ chồng anh cũng không mấy tha thiết, hễ có điện thoại là anh vội vàng ra ngoài ngay tức khắc, không kể sớm khuya, mưa gió. Tôi vẫn yêu anh, vẫn là người vợ đảm, anh nói gì tôi cũng nghe lời. Và tôi tin, tôi chưa làm bất cứ điều gì sai trái để anh buồn phiền.

Có lúc, tôi chỉ ước hai vợ chồng đừng trở nên khấm khá. Còn khổ còn thương nhau. Mấy ai sống trong sung sướng mà còn nhớ những gì đã từng sống chết có nhau. Có lúc, tôi chỉ muốn ôm anh, khe khẽ hỏi anh: “Liệu em đã làm gì không phải, em chưa đủ ngoan ngoãn và vâng lời phải không anh?”.

Đêm qua, anh say khướt trở về nhà. Trên cổ còn nguyên những dấu hôn y như tôi đã từng đặt lên anh. Tôi không dám nghĩ tới cảnh những chiếc hôn khác đã thay tôi ở cạnh anh. Tôi không dám tin rằng, anh đã mặn nồng với người đàn bà khác.

Nhìn anh xem. Tôi là người duy nhất biết hết thảy về anh, kể cả nốt ruồi sau lưng anh, tôi cũng thuộc lòng vị trí của nó. Sao anh lại “ngoại tình”, khi tôi vẫn thế, chưa một lần thay đổi.

Cô bạn thân nói với tôi: “Vì mày không chịu đẻ con trai, gã không nói ra nhưng trong lòng kỳ thực rất muốn. Ai bảo mày hiền lành quá, đàn bà phải biết chút mánh lới để giữ chồng!”.

Làm sao tôi lại phải “giữ”, giữ một người là của mình. Tại sao lại phải “giữ”, khi lòng họ đã muốn đi…