Ngày đăng: 27/08/2015

Nước mắt của người vợ đi xuất khẩu lao động để chồng có tiền nuôi gái

Bao công sức của tôi đổ xuống sông xuống bể khi hay tin tiền bạc anh đem “nuôi gái” hết, con cái ở nhà nheo nhóc anh không chăm lo. Xem thêm tam su gia dinh tại đây. 
Lấy chồng được hơn 4 năm thì trong xã tôi rộ lên việc đi xuất khẩu lao động kiếm tiền gửi về cho gia đình. Khi đó, chồng tôi vì sức khỏe yếu nên không thể đi, vì vậy sau khi bàn đi tính lại hai vợ chồng tôi quyết định để chồng ở nhà chăm con, còn tôi sẽ đi xuất khẩu lao động chừng 3, 5 năm rồi về nước. Số tiền tôi vất vả kiếm được sẽ gửi về nước cho chồng nuôi con và tích cóp để sau này khi về nước hai vợ chồng sẽ tìm kế kinh doanh.

Mặc dù không muốn xa gia đình, xa chồng và cô con gái mới hơn 2 tuổi nhưng vì cuộc sống mưu sinh, vì muốn thoát khỏi cảnh đoi nghèo chân lấm tay bùn mà tôi đành lòng dứt áo ra đi. Những ngày đầu sống bên nước lạ không quen cách sinh hoạt, ăn uống nên tôi gặp khá nhiều khó khăn. Cập nhật bao gia dinh hôm nay tại đây. Ở bên đó người ta bỏ tiền ra thuê mình thì mình cũng phải bỏ sức ra, cũng chẳng sung sướng gì.

Một ngày tôi làm 12 tiếng, trong lúc làm phải tập trung cao độ, làm hết sức chứ không được vừa làm vừa nghỉ như ở nhà. Nhưng đổi lại, số tiền tôi kiếm được cũng không ít, nếu cứ bán mặt cho đất, bán lưng cho trời ở quê nhà thì cả đời cũng chẳng thể có nổi số tiền đó.

nuoc-mat-nguoi-vo
Bao năm tôi vất vả kiếm tiền còn chồng thì tung tẩy ngoại tình (ảnh minh họa)

Phải bán xứ để kiếm tiền nên tôi luôn biết trân trọng những gì mình làm ra. Hàng ngày tôi sống chắt chiu, đến tháng nhận lương cũng không dám tiêu nhiều, có bao nhiêu tiền tôi đều gửi về quê cho chồng, chỉ mong một ngày không xa hai vợ chồng được đoàn tụ có chút vốn liếng mưu sinh.

Khoảng gần một năm đầu đi xuất khẩu lao động chồng tôi thường xuyên gọi điện vỗ về, động viên tôi. Nhờ sự quan tâm của chồng, của gia đình tôi càng có nghị lực vương lên để sống tốt bên đó. Xem thêm cách làm bánh bao ngon tại đây. Trong suốt quá trình làm việc bên nước ngoài cũng có nhiều người phải bỏ về nước vì không chịu được vất vả, không chịu được những áp lực công việc. Nhưng tôi vẫn cố gắng kiên trì làm việc phần để bù đắp chi phí khi sang, phần vì muốn “làm giàu” nhanh chóng.

Dù có khó khăn đến đâu thì tôi cũng đã kiên trì vượt qua 3 năm. Sau 3 năm làm việc quần quật không kể ngày đêm thì tôi nhận được nhiều tin từ gia đình, bạn bè nhắc nhở khéo về việc giữ chồng. Cô bạn thân trước kia của tôi còn nói thẳng ra “Mày cứ ở bên đó mà lo kiếm tiền gửi về cho chồng đi, nó ở nhà có bồ có bịch, con gái mày nó gửi cho ông bà. Các cụ già rồi không biết cách liên lạc với mày, với lại nó cố tình chặn trước các cụ rồi. Tao thương mày vất vả làm việc gửi tiền về cho chồng ‘nuôi gái’ thì tao mới goi cho mày, nghe hay không kệ mày. Có nhanh nhanh về mà giữ chồng, giữ tiền, không nhanh nó cho gái hết đấy. Con mày nheo nhóc nó co chăm lo đâu…”.
Mặc dù không biết thực hư thế nào nhưng nghe đến đó tôi ứa nghẹn nước mắt. Bao năm tôi vất vả kiếm tiền còn chồng thì tung tẩy ngoại tình. Con gái tôi có tội tình gì, nó còn quá bé đã thiếu tình thương của mẹ, giờ đến bố nó cũng không chăm lo nó. Nước mắt còn chưa ngớt tôi vội gọi về cho chồng nhưng anh vẫn cãi bay cãi biến. Anh còn một mực đòi tôi khai ra tên người bạn đó.

Nỗi đau đớn ập đến tôi, những lời chồng tôi nói tôi không còn tin được nữa. Phải 3 tháng sau tôi mới thu xếp được công việc để về nước. Trước khi về nước tôi không báo cho ai biết, cứ lẳng lặng về. Sự thật hiển hiện ra trước mắt tôi là cảnh tượng chồng tôi đưa gái về nhà. Trong căn nhà chật chội vẫn chưa được sang sửa ấy hai người đang ôm ấp nhau. Tôi buông mạnh hành lý xuống đất chạy đến túm lấy người con gái ấy hất mạnh xuống nền nhà. Còn chồng tôi đứng lặng như mất hồn không nói được lời nào.

Lần này tôi về nước để xác thực sự việc chồng ngoại tình, lấy tiền của tôi cho gái. Khi sự việc đã rõ mười mươi tôi quyết định ly hôn, không thể nào chấp nhận được một người đàn ông vong ơn phụ nghĩa, phản bội vợ con như anh được. Liệu quyết định ly hôn chồng của tôi có đúng không? Tôi đau đớn quá, tôi đã chôn vùi tuổi xuân chỉ vì một người đàn ông bạc tình bạc nghĩa.