Ngày đăng: 23/09/2015

Đêm tân hôn tôi bỏ chảy khỏi nhà chồng trong đau đớn và tủi nhục

Tôi khóc không thể kìm được nước mắt. Đúng lúc đó thì bà lại giật cái dây chuyền vàng bố tôi trao cho và bảo: “Đây cũng được gọi là quà cưới à? Nhìn đã biết vàng giả. Cả một nhà lừa đảo từ trên xuống dưới” . ( Theo bao gia dinh )

Tôi quen Vân đã được 7 năm, quãng thời gian có lẽ là quá dài cho một

Tôi ít khi bày tỏ cảm xúc của mình cho mọi người nhưng trong lúc này, tôi không thể kìm nén được cảm xúc. Nỗi nhục nhã này không biết khi nào mới rửa sạch được.

Tôi yêu anh từ thời phổ thông. Tình yêu trong trắng thuở học trò được vun vén thêm khi vào đại học. Gia đình tôi nghèo, bố mẹ làm nông không đủ nuôi con ăn học, còn anh được người ta hay gọi là công tử bột, tiền chi tiêu ăn uống không phải lo một thứ gì.

Nhiều lúc bố mẹ gửi tiền ra chỉ đủ đóng tiền nhà, tôi đi làm thêm đủ việc từ gia sư đến bồi bàn để thêm thu nhập trang trải cuộc sống. Thời gian ở bên nhau không nhiều, anh thấy thương quá nên nhiều khi bảo sẽ xin thêm tiền bố mẹ chu cấp cho tôi nhưng tôi đều từ chối.

Mặc dù tôi được người ta đánh giá có vẻ đẹp trong sáng, chân chất quê mùa nhưng mỗi khi đi cùng anh người ta lại xì xào chỉ trỏ. Chỉ vì quần áo anh vận trên người khác hẳn đồ quê mùa tôi mặc. Nhiều lần như vậy, tôi luôn tìm cách từ chối đi cùng anh nhưng đều bị anh mắng té tát. Có lần, sinh nhật tôi mà anh mua tặng một cái váy tận 5 triệu. Thấy anh bảo “chuyện nhỏ như con thỏ”, tôi mặc dù cố ý tỏ ra vui vẻ khi nhận quà của anh nhưng trong lòng buồn vô hạn.

5 triệu đủ cho tôi sống gần 4 tháng ở đất Hà Nội này, vậy mà anh có thể nhẹ nhàng mua quà cho tôi không đắn đo. Nhiều lúc thấy gia đình hai bên chênh lệch về hoàn cảnh quá, tôi có ý muốn rút lui nhưng anh quá si tình không để cho tôi ra đi.

Ra trường, một bước anh được nhận vào cơ quan nhà nước. Còn tôi chầy chật đi xin việc khắp nơi. Làm tư nhân lương cao nhưng không ổn định, cứ chưa tròn năm tôi lại nhảy việc. Anh đưa tôi về ra mắt gia đình, bố anh thấy tôi rất quý. Lúc nào cũng bảo quý tính tự lập của tôi. Còn mẹ anh ra vẻ khó chịu. Cả nhà ăn uống xong, tôi đi rửa bát dọn dẹp, mẹ anh đi qua dè bỉu còn cố tình nói vọng “đũa mốc đòi chòi mâm son”.

dem-tan-hon-toi-bo-chay-khoi-nha-chong-trong-dau-don-va-tui-nhuc

Đúng 23h45 đêm tân hôn, tôi phải bỏ chạy khỏi nhà chồng trong tủi nhục và đau đớn.

Nghe xong tôi buồn lắm. Sau lần đó tôi nhất quyết không chịu về nhà anh chơi nữa. Nhưng anh bảo, tôi cứ nín nhịn sẽ có cách thuyết phục mẹ anh đồng ý.

Và không hiểu thế nào, đúng 2 tháng sau, gia đình anh chấp thuận cho chúng tôi lấy nhau thật. Ngày nhà anh mang đồ sang nhà tôi dặm hỏi, ai cũng vui mừng bảo tôi học hành giỏi giang lấy được chồng tử tế, nhưng họ đâu biết, đó cũng là lúc tôi bắt đầu chịu cảnh tủi nhục mà không có cách nào rửa sạch được.

Nhà tôi nghèo, bố mẹ không có gì, tôi tích góp được ít tiền để tổ chức đám cưới và đưa cho mẹ xuống huyện mua được sợi dây chuyền 2 chỉ làm của hồi môn. Hôm cưới, nhà chồng tôi trao rất nhiều vòng vàng, nhẫn vàng cho hai đứa. Mẹ tôi người gầy khắc khổ lên bục lớn trao cho con gái mà ai cũng ngước nhìn ái ngại. Sự chênh lệch của hai họ hiện rõ sẵn. Tiếng vỗ tay của bạn bè chúc phúc cho hai đứa không át nổi những tiếng xì xào bên dưới.

Ngày hôm đó mệt mỏi vô cùng. Tối về sau khi dọn dẹp nhà cửa và vừa đặt lưng xuống giường cưới thì mẹ chồng gõ cửa. Bà vừa đặt chân vào phòng đã chỉ tay thẳng mặt tôi mắng xối xả: “Chưa sống ngày nào mà đã giở trò lừa dối nhà này. Tại sao bao nhiêu phong bì mừng cưới lại bị thiếu. Khách gần 400 người mà chỉ có 395 cái phong bì mừng cưới là thế nào? Mày định hẫng không về cho bố mẹ mày à?”

Tôi ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chồng tôi đứng dậy can ngăn mẹ chồng bình tĩnh. Tôi khóc không kìm được nước mắt. Đúng lúc đó, bà lại giật cái dây chuyền vàng bố mẹ tôi trao trên cổ bảo: “Đây mà là quà cưới à? Nhìn đã biết vàng giả. Rặt cả một nhà lừa đảo”.

Tôi chết lặng không nói nên lời. Hóa ra bố mẹ tôi nghèo chưa từng biết vàng bạc là gì, bị lừa mua phải vàng giả. Nhưng đó đâu phải lỗi của bố mẹ tôi, chỉ là vì nhà tôi nghèo mà thôi…

Quá nhục nhã và đau đớn, đúng 11 giờ 45 đêm đó, tôi bỏ chạy khỏi nhà chồng trong nước mắt. Tôi bỏ đi hẳn vào nam được 2 tuần rồi. Chồng tôi đang điên cuồng tìm vợ khắp nơi. Tôi thương anh ấy vô cùng nhưng tôi không thể chịu cảnh sống nhục nhã trong nhà anh được. Tôi phải làm sao đây mọi người ơi?

Xem thêm: Những tam su về tình yêu, gia đình và cuộc sống, chuyện ngoại tình,…