Ngày đăng: 12/10/2015

Chưa một lần nào anh hỏi về quá khứ của tôi.

Mà quá khứ ấy bẽ bàng tới mức, tôi đã không hề tình nguyện trong lần đầu tiên quan hệ và phải cay đắng lén lút đi phá thai một mình…

Tôi hiện đã 26 tuổi, dễ thương – cá tính – chu đáo là những điểm mà tất cả mọi người đều nhận xét về tôi. Tôi có người yêu hơn tôi 2 tuổi. Trước khi chính thức yêu nhau, chúng tôi là bạn thân trong lớp võ.

>>> Xem thêm thơ tình buồn tại đây!

Biết nhau được hơn năm, dù mới chính thức yêu nhau được 5 tháng nhưng giữa chúng tôi như thể có một sức hút kỳ lạ. Anh là người sống nội tâm, rất điềm đạm, cao ráo đẹp trai, mạnh mẽ đầy nam tính, khó tiếp cận đối với người thường. Nhưng dường như chúng tôi sinh ra là để dành cho nhau. Tôi lại rất dễ tiếp cận anh và chúng tôi không cần nói thì đối phương cũng hiểu.

Trước khi yêu anh, tôi không có mối quan hệ nào vượt quá tình bạn với những người con trai khác trong 2 năm (tôi từng bị bạn trai cũ phản bội và chưa tìm ra người để lại tin tưởng lần nữa). Còn anh cũng có biến cố với chuyện tình cảm và cũng không quen ai trong một năm.

Tình cảm của chúng tôi cứ ngày một phát triển từ tình bạn thành tình yêu. Hai chúng tôi đều đã lớn, đều vấp ngã trong chuyện tình cảm nên rất cẩn thận trong việc yêu lần nữa.

Tôi đang định

Chúng tôi đều có nỗi lòng chung là không giỏi thể hiện tình cảm, ngại giao tiếp, dễ mắc cỡ và ngại ngùng. Hai tâm hồn dường như đồng điệu như thể tan chảy vào nhau, đặc biệt điều chúng tôi hài lòng ở nhau là cùng có chung quan điểm chung thuỷ trong tình yêu – đạo đức trong hôn nhân.

>>> Xem thêm nhung cau noi hay ve tinh yeu tại đây!

Anh là con trai cả, lớn lên trong một gia đình đàng hoàng, gia giáo. Dù đã 28 tuổi nhưng anh vẫn rất lễ phép, nghe lời ba mẹ, có trách nhiệm và quan tâm đến mọi việc trong gia đình.

Mẹ anh là người phụ nữ rất chuẩn mực, ba anh là người cha nghiêm khắc. Họ rất kỹ lưỡng trong việc giáo dục con cái và tôi thấy họ đã thành công trong việc đó. Tôi cũng đã vinh dự được anh dẫn về ra mắt với gia đình anh. Tôi cũng rất ngưỡng mộ, yêu quý gia đình anh.

Ngược lại với anh, tôi là con gái út của bố, nhưng lại là con áp út của mẹ. Gia đình tôi phức tạp vì bố mẹ ly dị từ khi tôi mới 2 tuổi. Nguyên nhân từ việc mẹ tôi ngoại tình và có một đứa con gái với tình nhân (nhân tình của mẹ cũng đã có vợ con đề huề).

Ngày còn nhỏ, tôi rất hận mẹ. Tôi nghĩ cuộc sống khó khăn mà một mình bố tôi cam chịu để nuôi 3 anh em là do lỗi của mẹ tôi tất cả. Sau khi bố mẹ ly dị, bố tôi bỏ xứ từ miền Bắc vào trong Nam sinh sống chủ yếu để quên đi nỗi đau và nỗi ê chề khi bị phản bội.

Trước tôi còn có anh hai, chị ba. Bố tôi đã ở vậy “gà trống nuôi con”. Một mình bố tôi làm đủ các công việc lao động chân tay vất vả để lo cho chúng tôi ăn học đàng hoàng mà không cần mẹ chu cấp đồng nào. Với tôi, bố là tất cả, tôi luôn cố gắng nỗ lực trong cuộc sống cũng vì muốn bố vui lòng.

Sau này lớn khôn hơn, tôi đã ý thức được mọi chuyện và nghĩ rằng chuyện người lớn mình không nên can thiệp nhiều, mẹ dù gì vẫn là mẹ của tôi. Và tôi đã mở lòng với mẹ rất nhiều, tôi không còn ghét hay hận bà nữa.

Thế nhưng mỗi khi nói chuyện với mẹ, bà lại liên tục kể xấu bố tôi. Bà nói rằng bố tôi mải làm bỏ bê vợ, lạnh nhạt với vợ trong khi vợ còn phơi phới. Thậm chí bà còn nói bố tôi yếu sinh lý.

Tôi biết chuyện vợ chồng không có lửa thì không có khói. Tôi cũng không bênh vực bố nhưng tôi không thể chấp nhận việc mỗi lần nói chuyện là mẹ lại kể xấu bố trong khi bố tôi chưa một lần nói xấu mẹ. Giờ đây tôi dù không hận mẹ, nhưng cũng không muốn gần gũi với mẹ vì mỗi lần gần gũi mẹ lại kể xấu bố.

Chính vì cuộc sống của tôi không tròn trịa nên từ nhỏ tôi đã có suy nghĩ sau này nếu có chồng, dù chồng tôi có thế nào đi nữa, tôi cũng không bao giờ đi theo vết xe đổ của mẹ để làm khổ con cái.

>>> Xem thêm nhung cau noi hay ve cuoc song tại đây!

Tôi đang định

Vì thế tôi chuẩn bị hành trang cho tương lai rất kỹ bằng cách luôn nghiên cứu về cuộc sống hôn nhân gia đình. Thậm chí tôi còn học võ để tránh tình trạng chồng bạo hành vợ. Với những người con trai xuất hiện trong cuộc đời tôi, tôi chưa hề dám đặt hy vọng về một mái ấm với bất kì ai. Nhưng với người yêu tôi bây giờ thì hoàn toàn khác, tôi đã thực sự yêu và muốn ở bên anh trọn đời.

Tuy nhiên đời không như là mơ, mới đây chị tôi và anh rể cũng chính thức ly dị sau 5 năm chung sống dù họ đã có với nhau một đứa con gái 4 tuổi. Tôi đã dùng quan điểm của mình để khuyên can chị, nhưng chị tôi kiên quyết lắm.

Chị tôi nêu ra đủ tật xấu của anh rể từ việc vô trách nhiệm với vợ con, đến lối sống, sinh hoạt cẩu thả… và nói là đã phí hoài tuổi thanh xuân để chịu đựng anh rể mấy năm trời.

Chị tôi chỉ hơn tôi 2 tuổi, 2 người lấy nhau khi đều mới 22 tuổi nên khó tránh được chuyện vợ chồng non, kỳ thực sau khi cưới anh rể tôi có lông bông và không biết lo thật, nhưng khoảng 1-2 năm trở lại đây tôi thấy anh đã cố gắng thay đổi rất nhiều, dù tính tình hơi ngang bướng, học chỉ hết lớp 5, nhưng lại nghiêm túc trong chuyện tình cảm, tuyệt đối không có ai ngoài chị tôi.

Dù tôi cũng phải chứng kiến nhiều cuộc cãi vã của 2 vợ chồng và thấy những điều chị tôi nói hoàn toàn là sự thật. Nhưng tôi cũng không khỏi tức giận, khi lén kiểm tra chị và biết chị tâm sự với một người bạn rằng, chị đã yêu người khác, yêu lâu rồi nay mới dám thổ lộ và 2 người cũng muốn đến với nhau.

Dù chị tôi chưa làm gì có lỗi nhưng biết được việc đó lòng tôi cũng rụng rời. Tôi hoang mang không biết chị tôi đòi ly dị vì thói hư tật xấu của anh rể thật hay vì trong lòng có người khác. Tôi chán nản thất vọng vô cùng.

Mấy tháng rồi tôi không muốn làm gì. Gia đình tôi cũng xào xáo từ khi anh chị ly dị. Niềm vui an ủi tôi chính là người yêu, đồng thời cố gắng gần gũi với bố càng nhiều càng tốt.

Giờ đây tôi thực sự khổ tâm lắm. Tôi có mẹ ngoại tình bỏ chồng, giờ lại có chị cũng bỏ chồng. Tôi hay làm bộ nói đùa với bố và anh hai “Chỉ có người đàn ông vô cùng can đảm mới dám cưới con”. Nhưng đó là suy nghĩ thật lòng của tôi.

Dù tôi và anh rất yêu nhau, tin tưởng nhau, nhưng liệu anh có can đảm chấp nhận tôi khi tôi kể cho anh nghe sự thật về mẹ và chị. Quen nhau hơn một năm nhưng tôi chưa tâm sự với anh về chuyện bố mẹ. Tôi chỉ nói qua loa là hai người ly dị từ khi tôi 2 tuổi. Tôi cũng không nói về quá khứ cay đắng của mình, về thân xác đã không còn nguyên vẹn cho anh – người đã tôn trọng tôi khi tôi không muốn tình yêu hai đứa vượt giới hạn cho phép.

Dù không còn trong trắng nhưng tôi không phải loại thiếu tự tin để nghĩ “Em không xứng đáng với anh”. Và anh cũng không phải không biết tôi đã mất cái quý giá của người con gái. Nhưng chưa một lần nào anh hỏi tôi về quá khứ của tôi. Mà quá khứ ấy bẽ bàng tới mức, tôi đã không hề tình nguyện trong lần đầu tiên quan hệ và phải cay đắng lén lút đi phá thai một mình…

Tuy không đặt nặng việc còn – mất, nhưng tôi nghĩ “mất” rồi không có nghĩa là mình có quyền dễ dãi. Thế nên dù yêu anh nhiều lắm, tôi cũng không bao giờ nghĩ sẽ có chuyện “vượt rào”.

Về phần anh, anh đàng hoàng đến mức không thích chở người yêu đến những nơi tối, không hôn hít ngoài công viên, không nhà nghỉ, không khách sạn… Những giờ phút riêng tư của chúng tôi rất hiếm hoi ở nhà anh hoặc nhà tôi. Anh nồng nhiệt đầy đam mê, dù chúng tôi chỉ dừng lại ở những nụ ngôn ngọt ngào, nhưng cả 2 đều hiểu rõ mình đã nghiện đối phương nhiều đến mức nào.

Tôi đã thực sự mất hết tự tin về hoàn cảnh gia đình trái ngược nhau, lại thêm lối sống khá nghiêm túc của anh so với quá khứ bẽ bàng của tôi. Tôi không dám tưởng tượng sẽ kể cho anh nghe việc tôi từng phải phá thai. Và tôi cũng không bao giờ có ý định đó vì tôi có quyền giữ kín chuyện riêng tư của mình. Tôi đã định bụng chuyện đó là chuyện “sống để bụng, chết mang theo”.

Nhưng tôi lại nghĩ sau này nếu anh vẫn tin tưởng tôi như bây giờ, không màng tới chuyện nhà tôi có “truyền thống” bỏ chồng như mẹ và chị mà vẫn cưới tôi, thì liệu anh có chấp nhận được việc chẳng may tôi vì phá thai mà không thể có con nữa? Rồi cuộc sống hôn nhân của tôi sẽ như thế nào trong khi anh lại là con cả? Không lẽ tôi lại như mẹ và chị, phải chấp nhận ly dị anh để anh kiếm được người vợ khác có khả năng hơn tôi?

Tôi vô cùng khổ tâm khi nghĩ đến chuyện này. Anh thì đã yêu và tin tưởng tôi tuyệt đối rồi nên mới dắt về ra mắt gia đình. Tôi cũng đặt tình yêu và niềm tin nơi anh rất nhiều. Tôi không thể tưởng tượng ra nỗi đau nếu phải rời xa anh, vì đây là lần đầu tôi thực sự yêu và cảm nhận mình được yêu, được trân quý và tôn trọng.

Đây là những điều tôi chưa hề chia sẻ với bất kỳ ai vì tôi là người sống rất nội tâm, nhưng tôi thực sự bế tắc lắm. Sao gia đình tôi lại trượt dài theo những phức tạp như vậy? Sao hoàn cảnh sống của chúng tôi lại khác xa nhau như vậy? Tôi thực sự tuyệt vọng và đang chịu đựng nhiều lắm!