Ngày đăng: 27/08/2015

Bí mật đằng sau món quà gửi muộn đêm tân hôn

Tôi sững người, bàng hoàng, giận giữ vì lá thư này. Xem thêm tam su tình yêu tại đây.  Sao chồng tôi có thể như thế được, từ khi yêu anh tôi có bao giờ tôi nghe lời đồn thổi nào về anh đâu, anh là người tốt mà. Có lẽ nào, có ai đó muốn phá hoại hạnh phúc của chúng tôi. Dù có suy luận như thế nào tôi cũng thấy sợ hãi trước những gì cô gái ấy nói.

Tôi quen anh trong một dịp đi đám cưới nhỏ bạn vào năm ngoái. Hồi ấy tôi khá ấn tượng với anh bởi sự hài hước, ga lăng. Anh chủ động đến làm quen tôi, và tất nhiên tôi không thể không bị cuốn hút bởi vẻ nam tính, đẹp trai của anh. Sau đó chúng tôi trao nhau số điện thoại liên lạc. Sau một khoảng thời gian làm bạn, tán tỉnh nhau chúng tôi chính thức yêu.

Từ ngày yêu nhau anh chưa một lần làm tôi buồn, chưa một lần anh khiến tôi bực dọc về anh. Nhiều khi tôi nghĩ anh quá hoàn hảo và tôi đã không lầm khi chọn anh để yêu. Nói về độ chiều người yêu thì chả có ai bằng được anh, tôi vốn nổi tiếng về khó tính vậy mà anh luôn nhường nhịn tôi. Bất kể chuyện gì tôi không thích thì anh đều vui vẻ làm theo ý tôi. Rồi một ngày chúng tôi quyết định tiến tới hôn nhân, vì anh muốn ổn định gia đình và chúng tôi cũng đã gần 30 rồi.

Quyết định của chúng tôi được bố mẹ hai bên thông qua một cách dễ dàng. Có lẽ là do tôi và anh đều có công ăn việc làm ổn định, anh lại được lòng bố mẹ tôi. Bên cạnh đó là thông tin tử vi cung thiên bình tại đây. Ngày cưới được tổ chức vào cuối tháng, nên tôi với anh tất bật chuẩn bị mọi thứ cho ngày trọng đại trong đời. Nhiều đồ trang trí anh nhất định đòi tự tay làm mà không muốn mua ở bên ngoài. Lý do đơn giản là vì anh muốn tự mình tô điểm cho đám cưới của hai đứa thật đẹp, và một phần anh cũng muốn thể hiện tình yêu của mình đối với tôi.

 món quà

Thế rồi cái ngày mà hai đứa tôi và tất cả mọi người mong chờ cũng đã đến. Trong tôi có gì đó hồi hộp, lo lắng, vui sướng khi sắp về làm dâu nhà chồng. Có lẽ đây là tâm lý chung của mọi cô gái trước ngày về nhà chồng chăng? Ngày mai thôi tôi đã là cô dâu của anh rồi, không biết cuộc sống hôn nhân sẽ thế nào? Liệu anh có còn yêu chiều tôi như ngày yêu nhau nữa không hay là anh biến đổi thành con người khác.

Ngày tôi mặc váy cưới đi bên anh với sự chúc mừng của mọi người tôi cảm thấy mình như được sống lại những ngày bé thơ, chơi trò cô dâu chú rể cùng đám bạn. Thế là tôi đã chính thức trở thành vợ của anh, sẽ gắn bó với anh đến khi biến mất khỏi cuộc đời này. Tôi yêu anh, tôi hạnh phúc vì được làm cô dâu của anh, có anh trong đời.

Theo tin nong trong ngay, đám cưới diễn ra trong hai ngày thì kết thúc. Tôi và anh đều mệt phờ người nhưng vẫn vui và hạnh phúc được có nhau trọn đời. Tối hôm cưới xong cũng như bao cặp vợ chồng trẻ khác việc đầu tiên chúng tôi làm là bóc phong bì cưới. Tôi và chồng phân chia nhau nhiệm vụ: tôi bóc phong bì, còn anh ghi những ai vào tờ giấy. Khi bóc gần hết một chồng phong bì lớn tôi dừng lại ở một chiếc phong bì, bên ngoài không ghi là ai, chỉ vẻn vẹn dòng chữ “gửi cô dâu mới, chúc cô sống thật hạnh phúc”.

Lúc ấy chồng đi ra nhà vệ sinh rồi, tôi khá băn khoăn không biết ai mà ghi phong bì lạ thế này, tò mò tôi bóc phong bì ra thì bên trong không có tiền vàng gì, duy nhất chỉ có một tờ giấy được gấp cẩn thận.

Mở thư ra tôi trợn tròn mắt đọc từng chữ một “Chào chị! Chắc chị bất ngờ với bức thư xuất hiện trong đêm tân hôn của chị lắm phải không? Chị có bao giờ nghe chồng chị kể một người con gái tên Hoa, anh ta từng yêu chưa? Nếu chưa để tôi nói cho chị biết nhé. Tôi là bạn gái cũ của của chồng chị, chúng tôi yêu nhau hai năm và quyết định tiến tới hôn nhân thì chị xuất hiện. Anh ta phũ phàng bỏ 2 mẹ con tôi (tôi đang mang thai đứa con của anh ta) để theo đuổi chị. Anh ta bắt tôi bỏ đứa con của mình, và cấm tôi không bao giờ được xuất hiện trước mặt anh dù chỉ một lần, để anh ta chạy theo sự giàu có, danh tiếng gia đình chị. Anh ta sợ chị bắt gặp, phát hiện mối quan hệ trước đó của mình. Tôi đã cố giữ đứa con ở lại bên mình và bây giờ nó đã ra đời, nó mang cốt nhục của anh ta. Xin lỗi vì tôi đã phá hỏng đêm tân hôn của anh chị. Tôi chỉ muốn cho chị biết con người thật của chồng chị mà thôi. Anh ta sẽ phải trả giá cho những hành động vô lương của mình”.

Càng đọc tôi càng không thể tin vào những gì trong bức thư viết. Tôi sững người, bàng hoàng, giận giữ vì lá thư này. Sao chồng tôi có thể như thế được, từ khi yêu anh tôi có bao giờ tôi nghe lời đồn thổi nào về anh đâu, anh là người tốt mà. Có lẽ nào, có ai đó muốn phá hoại hạnh phúc của chúng tôi. Dù có suy luận như thế nào tôi cũng thấy sợ hãi trước những gì cô gái ấy nói.

Bí mật đằng sau món quà gửi muộn đêm tân hôn 1

Đúng lúc tôi đang thần người ra buồn bã, chồng vào. Anh hỏi tôi sao vậy, tôi chẳng nói được lời nào chỉ biết đưa lá thư đó cho anh rồi hai hàng nước mắt ở đâu tự nhiên tuôn trào ra. Anh giật vội bức thư đọc, đọc xong mặt anh biến sắc rõ rệt. Anh vội vàng giải thích với tôi:

– Em đừng tin những gì cô ta viết trong đây, nhảm nhí thôi. Sao cô ta có thể làm thế với đêm tân hôn của chúng ta được chứ?

Tôi ngước lên nhìn anh, giận giữ bảo:

– Anh biết cô ta? Cô ta là ai? Có phải người yêu cũ của anh không?

– Anh…anh…không biết, chắc ai đó đùa thôi.

– Không biết sao anh sợ hãi như vậy. Nếu anh không nói thật, tôi tìm đến gặp cô ta thì anh đừng có xin tôi tha thứ. Anh còn giấu nữa à.

– Anh…anh…xin lỗi…cô ấy đúng là người yêu cũ của anh, nhưng anh thôi với cô ta lâu rồi.

– Người yêu cũ à. Hay cho câu người yêu cũ mà suốt năm trời yêu tôi anh không nhắc tới cô ấy 1 lần. Anh đáng sợ hơn tôi tưởng đó.

Cả đêm hôm đó tôi và chồng chẳng ai nói với nhau lời nào. Tôi khóc suốt đêm, còn anh thì thở dài với điếu thuốc trên tay. Đây là người chồng mà tôi từng hạnh phúc có được ư? Người chồng mà vì đồng tiền nhẫn tâm bỏ đi giọt máu của mình sao? Anh tàn nhẫn hơn tôi tưởng?

Ngày hôm sau tôi dậy sớm, xếp quần áo vào vali và để lại cho anh tờ đơn ly hôn trên bàn. Tôi không thể sống cùng một người chồng tàn nhẫn, mưu mẹo như thế được. Tôi chấp nhận ly hôn, chấp nhận lời lẽ của dư luận “vừa cưới được hôm trước hôm sau đã bỏ đi”. Tất cả là vì tôi đã quá ghê sợ sự giả dối, tàn nhẫn của chồng. Dù biết nước mắt chẳng thể ngừng rơi mỗi khi tôi nhớ về anh ta. Yêu lắm đấy nhưng phải xa thôi.